Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Truyện ngắn: Có riêng ai không nhỉ!?

-Tặng “bạn” T. V. Tuấn J-

“Chắc là kiếp trước tớ thích cậu, kiếp sau cậu thích tớ” – Tuấn lắp bắp. Với chiều cao 1m85, cân nặng không đáng kể, bình thường nhìn hắn đã lòng khòng lắm rồi, giờ tay chân lại càng như thừa ra. “Còn kiếp này tớ với cậu thích nhau, cậu là thiên thần trong trái tim tớ” – Trâm nhìn thẳng vào Tuấn, nói tỉnh queo.
E hèm, cấm hiểu nhầm nhé! Đấy chỉ là một game mà Trâm bày ra trong Valentine show của lớp thôi. Chả là mỗi đứa con trai sẽ được phát cho một tấm thiệp có nửa câu sên sến, còn mỗi đứa con gái sẽ bốc thăm tấm thiệp của mình, để rồi đọc tiếp nửa câu chuôi chuối. Khổ cái lớp đông nam ít nữ, nên, vốn là “bà bí”, tuy chả nhận nhầm “chồng” của chị em nào, hôm đó Trâm vẫn phải “rap” nối với… năm tên!
Đấy, có riêng gì Tuấn đâu?
***
Cuối cấp, bài vở mỗi ngày một nhiều lên. Thế nhưng vẫn không muốn lớp mất cái danh hiệu “nhộn nhịp” nhất trường, chẳng chịu từ một phong trào nào, nên Trâm cứ gọi là bị quay như chong chóng. Công việc phụ giúp ở tiệm ăn của dì, tuy tuần có ba buổi nhưng cũng “bớt xén” quỹ thời gian quí báu. Mệt, đôi khi Tuấn hay mấy đứa trong lớp cũng có hỏi han này nọ, nhưng hầu như tụi nó cũng giống Trâm cả, mắt đứa nào chả “gấu trúc”.
Thỉnh thoảng, cỡ một, hai giờ sáng, Phương cũng nhắn tin giục nó đi ngủ. Tội nghiệp Phương, vốn hay ngủ gật, chắc lúc đó mới quýnh quáng dậy giục nó. Cả Hiền nữa, đôi khi cũng nháy cho nó, hỏi mấy bài tập. Tuấn cũng thế, nói mấy câu vu vơ.
Lớp vốn quan tâm đến nhau mà, có riêng gì ai đâu?
riengai2
“Từ đấy, thỉnh thoảng Tuấn vẫn đến, mang theo hai cốc nước mía. Hắn tiện tay mua luôn cho Trâm thôi, chứ chả có ý gì cả. Với lại, trời ngày một nắng nóng, dại gì mà từ chối”
Bận thế, thành thử nó làm việc gì cũng vội vàng, đôi khi là cẩu thả. Đồ đạc thì cứ… mất dần mất mòn. Nó cũng tỉnh bơ, tự nhủ “mất thì đã mất rồi, nếu còn thì chỉ ở đâu đó trong nhà thôi, thể nào cũng có ngày… tự lòi ra, hơi đâu mà tìm”. Nhưng khi giật mình kiểm kê lại, thì nó đã mất vở ghi Hóa, mất vở bài tập Toán, mất sách GDCD với sách Lịch sử, mất sách Bài tập Lí, rồi mất thẻ, mất máy tính, mất cả… giày thể dục. Thì lúc nào cũng bận rộn, đầu óc nhớ trước quên sau, tính tình lại bừa bãi quen rồi. Còn suýt nữa làm mất cái thẻ nhớ của thằng bạn nữa. Thương nó bận rộn, bố mẹ nó giúp đỡ bằng cách… cắt net. “Thi xong rồi nối lại nha cưng!”. Thế là “mất mạng”.
Lần gần đây nhất là sáng nay, đi học sớm, qua cầu nổi hứng ngắm… sương rơi (Sương trên sông, đẹp!). Nó khẽ dừng xe, tì chân vào thành cầu, hít thở bầu không khí trong lành buổi mai. Thế mà chả hiểu sao… rơi tõm dép xuống sông. Biết chắc chắn chả có thằng hoàng tử nào ngu si đi mò dép cho mình, nó ngậm ngùi quay xe về nhà thay dép.
Nhưng thứ mà nó mất nhiều nhất là bút. Bút xanh, bút đỏ, bút con thỏ, bút con mèo, cứ mấy ngày lại phải thay bút một lần. Khổ ghê á! Bực mình, nó khuân cả chục cái bút về, ấy thế mà mất dần mất mòn.
– Chị ơi, mấy giờ rồi chị?- Một nhóc hỏi nó trong quán net. (Haizz, online là một thói quen khó bỏ mừ =.=)
– Bốn giờ năm mươi em ạ.
Được một lúc…
– Chị ơi cho em mượn bút tí. Ah, bút kiểu này anh em nhiều lắm…
Một lúc nữa…
Nó ngẩng lên, lập cập rời quán net. Lại mất nốt cái bút cuối cùng
Muộn, nhưng nó vẫn phải ghé qua cửa tiệm bán đồ lưu niệm. Nhà Tuấn, nguồn cung cấp bút miễn phí cho nó. Lúc đầu Trâm cũng không chịu, nhưng Tuấn bảo để Trâm vừa dùng vừa… tiếp thị cho cửa hàng, gọi là “xúc tiến thương mại”. Hắn cũng tự nguyện, lại “cây nhà lá vườn” nữa, tội gì…
– Lại hết rồi à? Cậu mới lấy cả chục cái được… ờ… sáu ngày chứ mấy? – Tuấn cười, lục lục trong hộp, lôi ra một cây bút hai đầu hình Cici nhìn iu dã man.
– Mất sạch – nó nhăn nhó, nhưng rồi cũng chuyển ngay sang nhăn nhở khi nhìn thấy bé Cici. Dạo này đứa nào cũng phải lác mắt với “bộ sưu tập” bút của nó, mà không biết rằng Trâm không bao giờ tập hợp được đủ những cây bút đó thành bộ.
– Loại mới tinh đó, xinh không?
– Cũng tàm tạm – nó làm cao, nhưng miệng thì cười tít – Nhà cậu kiếm mối ở đâu thế?
– Bí mật kinh doanh – Tuấn cười bí hiểm.
– Cảm ơn… – cả hai đứa cùng nói một lúc. Rồi nó lên xe, lao vụt đi.
***
Lớp lại đổi chỗ, cứ hai ba tuần một lần. Cô chủ trương cho bốc thăm xếp bàn. Nó ngoái cổ lại ới Phương: “Bàn 15 hả? Tớ với cậu cùng bàn rồi!”. Chưa kịp sướng thì Phương đã gọi lại “Hồi nãy là tớ nhầm đó! Tớ bàn 12 cơ! Cậu ngồi với Tuấn”. Thì đã nói là đổi chỗ thường xuyên mà, nó ngồi chung với bao nhiêu người.
Có riêng gì Tuấn đâu?!
***
Buổi sáng, khách đến tiệm của dì. Là Tuấn.
– Đến đây làm gì thế? – Nó ngạc nhiên.
– Ăn sáng! Trâm làm ở đây à?
– Ăn sáng vào giờ này?- Nó càng ngạc nhiên tợn, lờ tịt cái vế sau.
– Ừ! Thì sao nào? Có định phục vụ không đấy?
– Có! – nó quay đi.
– Uống nè!- Tuấn chìa ra một hộp trà sữa- Tớ mua cho con em nhưng quên là nó đi học rồi.
Trâm nhận, nhưng vẫn nhún vai:
– Tớ thích nước mía hơn.
– Cậu đừng làm ở đây nữa. Đã bận rồi còn không biết lượng sức mình…
– Đấy là việc của tớ.
Cũng có vài người đã khuyên Trâm như thế, có riêng gì Tuấn đâu?
riengai
“Tớ đã nói hắn mãi rồi, cậu đã không thích thì thôi đừng cố nữa. Đã cố tình biểu lộ thế mà cậu vẫn giả vờ không biết thì tức là từ chối rồi”
Từ đấy, thỉnh thoảng Tuấn vẫn đến, mang theo hai cốc nước mía. Hắn tiện tay mua luôn cho Trâm thôi, chứ chả có ý gì cả. Với lại, trời ngày một nắng nóng, dại gì mà từ chối. Đôi khi Tuấn cũng phụ Trâm một tay, nhưng đấy là “để học hỏi kinh nghiệm, chuẩn bị cho việc đi học xa nhà”. Ở lớp cũng thế, học thể dục xong, mệt bã người, nắng như đổ lửa, luôn có sẵn một cốc nước mía trên bàn. Nhưng đấy là cho cả tổ, chứ riêng gì Trâm đâu?
***
Đáng nhẽ những chuyện đó chả có liên quan gì đến nhau, nếu như một ngày nó không gặp lại con bé mượn bút trong tiệm net.
– A! Chị- hôm nọ em quên không trả bút cho chị – (em cũng thật thà phết, nhỉ!).
– Tưởng em thấy bút đẹp lấy luôn rồi chứ?- Nó cười, nói đùa.
– Bút chị đẹp đấy, nhưng nhà em cũng có cả đống bút đẹp!- Con bé bắt chước tinh tướng.
– Nhà chị cũng có cả kho! – (xem ai tinh tướng hơn ai nào?).
– Em nói thật đấy! Anh em có cả hộp to, mà cái nào cũng có chữ “Hoàng Lê Ngọc Trâm” cơ.
Shock tập I. Nó suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Đấy là tên nó mà?! Mất bút nhiều quá, nó xài chiêu đánh dấu, thế mà cũng có ăn thua gì…. Sắp mò ra manh mối tên trộm, bỗng dưng nó hồi hộp:
– Thế… anh trai em tên là gì?
– Tuấn ạ – Con bé vô tư đáp.
Shock tập II, sao lại là Tuấn?! “Nguồn cung” của nó cơ mà!
***
Choáng váng và rối lung bung, nó hỏi Phương:
– Phương này!
– Huh?
– Cậu thấy… Tuấn là người thế nào?
– Sao?- Phương quay sang nhìn nó, cười phá lên – Bắt đầu để ý đến Tuấn rùi hả?
– Để ý cái con Cici! – nó nhăn nhó, quặc lại.
– Không phải à?- Phương chưng hửng- kể ra cái thằng đó cũng được đấy chứ. Mỗi tội… ngu lâu à. Tớ đã nói hắn mãi rồi, cậu đã không thích thì thôi đừng cố nữa. Đã cố tình biểu lộ thế mà cậu vẫn giả vờ không biết thì tức là từ chối rồi – Phương cứ thế bô lô ba la – Hiếu còn bảo loại như hắn cứ đem nướng lên nhắm bia….
Nó thẽ thọt:
– Này, tỉnh lại đi! Nói nhảm cái gì đấy? Biểu lộ cái gì?
– Cậu ngu thật hay ngu giả vờ thế?
riengai5
“Cậu có thích tớ không? Có lẽ cậu đã chờ tớ quá lâu rồi, giờ đến phiên tớ chờ cậu một câu trả lời. Thẳng thắn, hen!”
Nó nóng gáy:
– Nói thẳng ra xem nào!
– Đừng có nói với tớ là cậu không biết Tuấn thích cậu nhé! Cả lớp ai chả biết mà… Hôm nọ hắn nằng nặc đòi tớ đổi lá thăm để được ngồi với cậu đấy!
***
-“Tuấn à? Sao cậu lại lấy bút của tớ?” – “Vì tớ muốn được gặp cậu thường xuyên mà, keke”.
Nó nhắn nốt một câu hỏi cho Tuấn, rồi gấp điện thoại, dọn dẹp lại bàn học, đính thêm mấy cái nơ xinh xinh, rồi đi ngủ một giấc ngon lành. Rảnh rỗi thế, vì nó đã xin nghỉ việc ở nhà dì, dì sẽ mướn người khác. Mất đi một “nguồn thu”. Nhưng Tuấn nói đúng, nó cần có thời gian để chăm sóc mình, để sống chậm lại, và lắng nghe những điều tuyệt vời dịu dàng trong cuộc sống.
“Cậu có thích tớ không? Có lẽ cậu đã chờ tớ quá lâu rồi, giờ đến phiên tớ chờ cậu một câu trả lời. Thẳng thắn, hen!”

Jainie

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét