Gọi điện rồi nhắn tin nhiều lần mà vẫn không thấy trả lời, mới sáng sớm tui sốt ruột quá nên xách xe vọt qua nhà Hảo. Vẫn đang mùa nghỉ hè. Từ trước tới nay, nhỏ bạn thân đâu có bao giờ im lìm lâu lắc vậy. Hai đứa chơi cùng nhau từ ngày mới vô lớp mười. Nhiều người ngạc nhiên, chẳng hiểu sao một cô gái nhẹ nhàng và xinh xắn như Hảo lại kết thân với tui, một con nhỏ ưa hoạt động, tính tình ngộc nghệch, ăn nói theo kiểu ruột để ngoài da. Dù sao thì suốt hai năm học, hai đứa luôn ngồi chung bàn, có chuyện gì cũng chia sẻ, đi đâu cũng dính chùm với nhau như hình với bóng. Ngay cả khi Hảo có bạn trai, Dũng – chàng hoàng tử phong trần chơi trong ban nhạc của trường, học trên tụi tui một lớp, thì sự thân thiết giữa hai đứa vẫn chẳng suy xuyển. Cuối tuần, Hảo hay đi xem phim riêng với anh bạn. Khi về, thế nào nó cũng xẹt ngang nhà, gởi cho tui bịch sâm bổ lượng hay gói bánh chiên giòn. “Hai người đi chơi đâu đó? – Tui nhào ra hỏi tới tấp – Chắc là vui lắm ha?”. Nhỏ bạn mím môi cười, đỏ mặt: “Thôi mà. Hảo có mua đồ cho Châu nè. Mang vô ăn đi, đừng hỏi lộn xộn nữa!”. Vậy mà hai bữa rồi, tui không liên lạc được với nhỏ. Lạ thiệt!
Khác với nhà tui bên khu lao động ồn ào, nhà Hảo nằm cuối con đường yên tĩnh. Chị giúp việc nghe tiếng chuông ra mở cửa, lo lắng nói với tui: “Mấy bữa nay, Hảo bị mệt hay buồn chi đó nên ăn cơm ít lắm, cứ nằm miết trên phòng. Đo nhiệt độ thì không có bị sốt!”. Tui chạy vọt lên cầu thang. Phòng Hảo không khoá. Không có tiếng nhạc vẳng ra như mọi lần. Tui đẩy nhẹ cánh cửa. Bên trong căn phòng sơn màu hồng, các cửa sổ mở rộng. Ngay giữa ô cửa, Hảo đứng im, quay lưng về phía tui. Mất mấy giây, tui mới nhận ra nhỏ bạn đang chầm chậm cúi người, mỗi lúc một thấp hơn, đến mức chút xíu nữa thôi, chắc chắn nó sẽ té nhào xuống khoảnh sân bên dưới. Nhảy ào tới, tui túm lưng áo Hảo, kéo mạnh về sau. Nhỏ bạn loạng choạng bước xuống sàn gỗ. Khi nó ngước lên nhìn, tui mới nhận ra, mặt Hảo xanh mét như vừa bị trúng gió.
Suốt buổi sáng hôm đó, tui nói gì, Hảo cũng im lặng. Giống như không nhìn thấy tui, nhỏ bạn mở tung tủ quần áo, kéo tuột mấy hộc kéo, đổ ào đồ đạc xuống sàn. Hảo còn giật mạnh tấm khăn trải, sau đó hất tung tấm đệm ra khỏi giường. Các hành động của nhỏ rõ ràng là giật cục và rối loạn, nhưng không sao dừng lại. Cuối cùng, giữa đống lộn xộn chất cao như núi, không không thể chịu được nữa, tui bước tới trước vịn vai nhỏ bạn, bắt nhìn thẳng vào tui: “Có chuyện gì xảy ra vậy, nói nghe coi?”. Hảo mím môi. Giận quá, tui hét lớn: “Nói mau!”. Bỗng, nhỏ bạn khuỵu xuống sàn, người co rúm lại, khóc oà lên. Hoảng sợ, tui ngồi xuống theo, hạ giọng: “Thôi đừng khóc mà!”. Hảo bấu chặt tay tui, nói ngắt quãng: “Châu ơi, mình… mình sắp có em bé rồi!”. Tui loạng choạng: “Cái gì? Hảo có bầu hả”. Nhỏ bạn vẫn nằm còng queo trên sàn, khóc nức nở. Phải mất một lúc rất lâu, tui mới có thể thở được theo cách bình thường. Hàng chục câu hỏi ập tới, khiến đầu tui rối beng. Nhưng tạm thời tui chưa đụng tới chúng đâu. Suy nghĩ thực tế quay trở lại với tui thật nhanh chóng. Bằng tất cả sức lực, tui kéo bạn ngồi dậy: “Không được làm gì bậy bạ nghe Hảo. Bây giờ thì phải thiệt bình tĩnh. Tụi mình sẽ tìm cách gỡ vụ này!”.
Lấy cho Hảo một ly trà đá rồi tui bắt tay vào dọn dẹp đống đồ đạc bừa bộn. Hảo không khóc nữa mà chỉ ngồi im. Tui nhắc nhỏ bạn lên giường nằm. Lúc vô phòng tắm dấp khăn ướt để đắp lên vầng trán sốt nóng của bạn, tui chợt nhìn thấy mấy que nhựa lạ mắt, mỏng dẹt, lớn hơn ngón tay một chút. Lần đầu tiên, tui nhìn thấy que thử thai. Tui thẫn mặt. Rõ ràng là ba mẹ Hảo chưa biết sự thật ghê gớm. Nếu biết, sẽ ra sao? Dũng có chấp nhận hậu quả ngu ngốc mà mình gây ra hay sẽ chối bỏ? Ở tuổi 17, Hảo có thể trở thành mẹ một đứa bé con được không? Rồi sẽ đi học thế nào? Càng nghĩ, tui càng thêm run sợ. Tui ở lại với bạn đến chiều tối. Hảo đã bình tĩnh một chút. Trước khi về, tui bắt nhỏ hứa phải trả lời ngay khi tui nhắn tin hay gọi điện thoại.
Trằn trọc cả đêm, tui rút ra hai kết luận: Chuyện của Hảo càng ít người biết tốt. Và thật nhanh chóng, tui phải tìm ra hướng giải quyết cho bạn. Tui vào net, vội vã tìm hiểu các trường hợp giống như Hảo. Mọi việc thật nặng nề và vượt ra ngoài hiểu biết đơn giản của tui. Sáng sớm hôm sau, tui lại chạy qua Hảo. Tui đưa nhỏ lên bệnh viện. Nhìn vẻ lóng ngóng run lẩy bẩy của hai đứa, hình như bác sĩ đoán ra ngay. Cho biết em bé trong bụng đã được sáu tuần, bà thở dài, dặn: “Nên quyết định thật sớm nhé, hai đứa!”. Trên đường về, Hảo lại khóc. Tui cũng muốn khóc theo. Nhưng tui cần cứng rắn. Chỉ có cứng rắn mới tìm ra cách giải quyết vấn đề sáng suốt nhất mà thôi.
Tui gọi điện thoại, xin gặp riêng mẹ Hảo ở một quán cà phê. Hết sức khó khăn và run sợ, tui mới nói được sự thật với bác. Cũng giống như tui lần đầu nghe tin, bác tái mét, choáng váng. Sau đó, bác đột nhiên vô cùng tức giận. Tui cuống quýt van xin: “Bác ơi, Hảo sợ lắm. Bạn ấy đang tuyệt vọng lắm…”. Nước mắt lăn ra từ khoé mắt mẹ Hảo khi bác nói: “Ừ, phải bình tĩnh. Bác cháu mình tập trung lo cho Hảo trước tiên…”.
Hảo phải đến bệnh viện để bác sĩ cho uống thuốc và xử lý. Trong ba ngày đó, tui không rời bạn chút nào. Ngày cuối, khi mọi việc đã xong xuôi, Hảo mệt lử. Tui và mẹ Hảo dìu nhỏ ra taxi. “Con xin lỗi mẹ…” – Nhỏ nhắm nghiền mắt, luôn miệng thì thầm. Mẹ Hảo vuốt nhẹ trán nhỏ: “Ừ, mẹ tin con sẽ không phạm sai lầm nữa…”. Rồi Hảo quờ tay, nắm nhẹ tay tui, lại thì thầm: “Không có Châu, chắc mình chết mất rồi…”. Tui vòng tay ôm chặt lưng bạn, oà khóc. Bây giờ tui mới dám khóc. Khóc vì đã cùng nhỏ vượt qua một chuyện thử thách và đau lòng. Khóc vì thương bạn chẳng biết để đâu cho hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét