Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Những câu hỏi đáp khiến bạn ngớ người: “Ờ, sao mình ngốc thế”

Dưới đây sẽ là một màn hỏi đáp khiến bạn “tỉnh” cả người, vì nhận ra mình ngốc đến nỗi cứ lặp đi lặp lại những sai lầm mà bản thân thừa biết là chỉ có kẻ ngốc mới làm

Nếu như gần nhà bạn có một nhà hàng, thức ăn vừa mắc vừa dở, trên bàn còn có mấy con gián, vậy bạn có vì nó rất gần và thuận tiện mà tới lần 1, lần 2 không?
Trả lời:

Bạn nhất định sẽ nói, đây là câu hỏi quá dốt, ai mà đần như vậy, tốn tiền để chịu tội chứ?

Ấy thế mà bạn đâu biết, chính mình có lẽ cũng làm chuyện ngu ngốc tương tự.

Không ít nam thanh nữ tú đều từng không ngừng phàn nàn về người yêu hoặc người phối ngẫu của họ tính cách không đứng đắn, chân trong chân ngoài, vô trách nhiệm. Biết rõ là cùng nhau sẽ không có kết quả gì tốt, oán hận đã nhiều hơn yêu thương nhưng lại “không biết tại sao”, trong khi vẫn muốn “lăng nhằng” với nhau, không chia tay được. Nói toạc ra, đó chỉ là vì không cam lòng, đã quen rồi, điều này không phải là giống với việc đến nhà hàng đó sao?

—> Làm người, tại sao phải quá ư chấp nhất?




Câu hỏi thứ hai:

Nếu như bạn không cẩn thận làm mất 100 đồng, chỉ biết là nó rớt ở một nơi nào đó bạn đã đi qua rồi, vậy bạn có tốn 200 đồng tiền xe để quay lại tìm 100 đồng đó không?
Trả lời:

Một câu hỏi siêu ngốc.

Thế nhưng, những sự việc tương tự lại phát sinh không ngừng trong đời sống. Làm sai một việc rồi, hiểu rõ bản thân có vấn đề, lại không chịu nhận sai lầm, ngược lại còn tốn gấp bội thời gian để tìm lý do, khiến những ấn tượng của người khác đối với bạn vì thế mà giảm đi nhiều. Bị người ta mắng cho một câu, thì bạn lại tốn vô số thời gian khổ sở, đạo lý tương đồng như vậy. Vì một chút việc cỏn con mà nổi giận, không tiếc tổn hại người khác, gây bất lợi cho bản thân, rồi không tiếc thời gian, chỉ vì muốn trả thù, day dứt nhau mãi, sao lại phải khổ như thế? Liệu có đáng không? Mất đi tình cảm của một người, hiểu rõ rành rành tất cả không thể vãn hồi, nhưng lại thương tâm không dứt, tận đến mấy năm, quá hơn là còn mượn rượu giải sầu, thân xác hoang tàn. Chẳng phải bạn đang chỉ vì 100 đồng mà hao tổn không chỉ 200 đồng mà còn là hàng vạn đồng.

—> Làm người, sao lại phải cứ làm khổ chính mình chứ?


Câu hỏi thứ ba:
Bạn có vì trên báo chí mỗi ngày đều có tai nạn xe mà không dám ra khỏi nhà không?

Trả lời:

Đây là một câu hỏi quá dốt. Đương nhiên là không, cớ gì chỉ mắc nghẹn mà phải bỏ ăn chứ.

Thế nhưng, không ít người lại từng nói: Hiện nay tỷ lệ ly hôn cao như vậy, làm tôi chẳng dám yêu thương rồi. Mà chỉ không mỗi chuyện nói, sợ này sợ nọ. Không ít người phụ nữ vì những bài báo có chút na ná giống câu chuyện của mình, liền cảm thấy lo lắng đối phương sẽ phản bội, tâm lý vì thế mà luôn bất ổn, điều này chẳng phải tương tự câu chuyện đọc báo kia sao? Cái gọi là lạc quan, chính là phải tin tưởng rằng tuy con đường còn nhiều gian khó nguy hiểm, chỉ cần ta cẩn thận một chút, thì cớ gì phải quá sợ hãi khi qua đường cái như thế.

—> Làm người, trước hết phải tin tưởng chính mình.

Câu hỏi thứ tư:
Bạn có tin bất kỳ người nào cũng có thể lập nghiệp thành công không?
Trả lời:

Đương nhiên là không tin.

Nhưng theo quan sát, có người luôn nghe theo những đề nghị/cách thức của những tấm gương thành công, ví dụ như: đọc sách nhiều, luyện tập nhiều. Nghe xong lại hỏi: vậy thì có gì khó đâu?

Chúng ta thậm chí nghĩ tới việc chỉ trong 3 phút là có thể học giỏi tiếng Anh, trong 5 phút là giải quyết hết những câu hỏi khó đang gặp phải, chẳng lẽ thành công lại dễ dàng như vậy sao? Cải biến đương nhiên là rất khó. Thành công chỉ vì không sợ khó khăn, nên mới có thể xuất chúng được.

Có một lần ngồi trên taxi, nghe thấy tài xế nói là nhìn trước sau của mình đều là xe xịn cả, còn cảm thán rằng: “Ôi, sao người ta có nhiều tiền như thế, còn tiền của tôi sao mà kiếm khó như vậy?”, chợt cảm hứng dâng trào, hỏi ông ta: “Anh cho rằng trên đời này có tiền nào là dễ kiếm chứ?” Ông ta không trả lời được, sau nửa ngày mới nói: dường như là tiền người khác thì dễ kiếm hơn.

Kỳ thật bất kỳ một sự thành công nào đều là gian khổ mới đạt được. Chúng ta thật sự không nên phàn nàn về số mệnh của mình.

—> Làm người, phải dựa vào chính mình!


Câu hỏi thứ năm:

Bạn có cho rằng có người chưa từng chơi bóng rổ mà lại có thể làm một huấn luyện viên bóng rổ tốt không?


Trả lời:

Đương nhiên là không, người ngoài nghề không thể lãnh đạo thành thạo cho được.

Thế mà, rất nhiều người đối với một ngành nghề hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghe được là cái nghề đó làm tốt, liền lập tức bắt đầu nghề đó. Một số người đối với ăn mặc không có một chút gu thẩm mỹ nào, hoặc căn bản là không quan tâm đến ăn mặc, lại mộng tưởng mở một tiệm bán quần áo; người không biết khởi động máy tính như thế nào, lại muốn lên mạng dễ dàng, kết quả nghe người ta nói sao thì làm vậy, lại không phản tỉnh bản thân mình phải chăng năng lực chuyên môn không đủ, chỉ biết phàn nàn sao tôi không gặp thời vận.

—> Làm người, lượng sức mà làm.


Câu hỏi thứ sáu:

Một câu hỏi tương tự những không tương đồng: Bạn có cho rằng, huấn luyện viên bóng rổ không lên sân bóng rổ, nhắm mắt lại cũng có thể chủ đạo một thắng lợi hoàn hảo?


Trả lời:

Bị bệnh à, đương nhiên là không thể nào.

Tuy nhiên lại có không ít bạn bè, những người chính mình không có thời gian quản lý, lại dốc sức liều mạng đầu tư mở quán cafe, khai trương nhà hàng, mở ra công ty căn bản mình còn không hiểu, gấp rút dốc hết tận đáy tích lũy vất vả tích cóp từng tí một đem tiêu hết, u mê đầu tư vào. Lỗ luôn nhiều hơn lời, lại cảm thấy mình là vì vận khí không tốt, mà không phải nghĩ cách tìm cho ra vấn đề.

—> Làm người, nhớ phản tỉnh bản thân.


Câu hỏi thứ bảy:
Bạn thà rằng vĩnh viễn hối hận, cũng không muốn thử một lần bản thân mình có thể chuyển bại thành thắng hay không?

Trả lời:

Chỉ sợ không có người nói : “Đúng, tôi là kẻ hèn nhát như vậy đó”.

Nhưng mà, chúng ta lại thường đang lúc không nên bỏ cuộc nữa đường lại dốc sức liều mạng bỏ cuộc, vì sợ thất bại mà không dám nếm thử thành công.

Hy vọng thắng lợi và khôi phục tình huống có lợi, thường hay sinh ra nỗ lực kiên trì làm lại một chút.

—> Làm người, ngại gì mà không buông tay đánh cược một lần vì mục đích chân chính và cao cả của bản thân.


Câu hỏi thứ tám:

Thời gian và sức khỏe của bạn là vô hạn, nên muốn làm gì thì cứ từ từ mà làm cần gì phải vội, con người là trường sinh bất lão mà?

Trả lời:

Điên thật, đời người bất quá chỉ có 100 năm, rồi còn bệnh tật nữa chi!

Vậy mà chúng ta lại thường nói, đợi tôi già rồi sẽ đi du ngoạn thế giới; chờ khi ta về hưu thì mới đi làm việc mình muốn; đợi con cái trưởng thành rồi thì tôi có thể… Chúng ta đều cho rằng mình có thời gian và tinh lực vô hạn. Kỳ thực, chúng ta có thể từng bước một thực hiện lý tưởng, không cần phải chờ trong lúc sinh mệnh đã tổn hao quá nhiều rồi mới thực hiện điều mình muốn. Nếu như ngay trong lúc hiện tại, ta có thể từng bước thực hiện ước mơ và mong muốn của mình, thì nửa đời còn lại mới không hoang phí. Đừng để đến cuối đời lại xuất hiện kết cục chính mình không muốn chứng kiến nhất.


Nguồn: Webtretho.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét